Cũng đã qua một khoảng thời gian khá dài khi tôi trở về Việt Nam sau chuyến du lịch Thái Lan của mình. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy mình may mắn khi được đến và trải nghiệm tình người và tình đời nơi đây. Chuyến hành trình tuy ngắn ngủi nhưng những kỉ niệm về con người Thái Lan hiếu khách, ân cần sẽ mãi luôn đọng lại trong tôi.
Thả đèn trời cầu nguyện
Tôi vẫn nhớ như in cái lần lần đang đi trên đường và cảm thấy thật bất ngờ khi bài quốc ca cất lên, mọi người dù đang lái xe, đang bận rộn với công việc hàng ngày, đều dừng lại và đứng nghiêm chào cờ. Không ai bảo ai, nhưng đó là cách để họ thể hiện tình yêu của mình với đất nước Thái Lan, và cũng là để tưởng nhớ công ơn của nhà vua, của những người lính và những người đã dành cả cuộc đời mình cho dân tộc với một sự tôn kính vô bờ. Cảnh tượng đó đã tác động mạnh mẽ lên anh , để lại ấn tượng sâu sắc về một đất nước Chùa Vàng, nơi có những con người hiền hòa, mến khách.
Chỉ một buổi sáng ở quốc gia này thôi là bạn sẽ nhận thấy người Thái rất trọng tình nghĩa. Đêm cuối cùng tôi ở lại đất Thái, những người bạn Thái lan dành tặng tôi một bí mật bất ngờ. Họ bịt mắt tôi và đưa tôi đến một nhà hàng trong thành phố. Rồi một bàn tay nhè nhẹ nắm lấy, dẫn tôi đến một chỗ khác rồi để anh ngồi xuống. Và rồi khi mở mắt ra, một khung cảnh rất lung linh với những ánh đèn màu sáp. Lần lượt từng người bạn Thái Lan cột vào tay tôi một sợi chỉ kèm theo những lời ước vọng thiết tha, dặt dìu tình cảm. Họ nói rằng theo phong tục truyền thống, nếu muốn cầu mong mọi người gặp nhiều may mắn và hạnh phúc thì họ sẽ cột vào tay những người thân yêu đó những sợi chỉ này. Khỏi phải nói, tôi bất ngờ và hạnh phúc như thế nào khi sống trong những khoảnh khắc đó.
Đúng như tên gọi “Thailand is home”, lần đầu tiên trong cuộc đời, ở nơi xa xôi này, tôi gọi họ – là gia đình đối xử như những người thân thực sự. Trong homestay tôi ở 6 tuần, có một người vẻ ngoài luôn lạnh lùng. Ông rất ít nói, thường thì ông chỉ đi làm, rồi về nhà trong lặng lẽ. Đôi khi tôi nghĩ chắc do họ không cảm thấy thoải mái khi mình ở đây. Nhưng giờ đây khi ngồi và ngẫm lại, tôi cảm thấy có lỗi. Một lời giá như. Giá như tôi có thể nói chuyện với ông nhiều hơn, cởi mở hơn. Có một lần, và có lẽ cũng là duy nhất trong đời, ông dẫn tôi đi chơi, lần đầu tiên tôi đã thấy ông cười, lần đầu tiên ông mua một cái áo, tìm và đưa cho tôi. Trong lòng tôi ngập tràn lòng biết ơn, biết ơn ông nhiều lắm. Nhờ ông, tôi nhận ra nhiều điều! Người Thái Lan là vậy, chân thật, trọng tình trọng nghĩa như thế đó. Nghĩ đến mọi người nơi đây là lòng tôi như se lại, ấm áp lạ lùng. Giữa những con người không chung dòng máu, nhưng họ lại xem như một gia đình. Đáng mến đến vậy!
Tôi vô cùng ấn tượng với cách giáo dục trẻ nhỏ nơi đây. Có ai từng chứng kiến cách nhận lỗi của người Thái mới thấu hiểu được phần nào văn hóa Thái Lan. Đứa trẻ nhỏ khi nhận lỗi sẽ đi đến người mà mình gây tổn thương, chắp hai tay, quỳ xuống và nói lời xin lỗi một cách chân thành. Sau đó là ba cây roi, tôi luôn cảm thấy sửng sốt vì điều đó. Chỉ có ba cây kéo dài trong tích tắc thôi, nhưng đối với tôi là cả một quãng dài với nhiều khung bậc cảm xúc. Nhiêu đó thôi để trẻ nhỏ nhìn nhận lại những gì mình đã làm. Việc phạm tội nơi đây bị phạt rất nặng, dù là lỗi nhỏ nhất. Những người lớn thường dạy dỗ trẻ nhỏ một cách nghiêm khắc, nhưng trong thâm tâm, họ rất yêu thương trẻ em vì chúng là tất cả, là một phần trong cuộc sống của họ. Đi nhiều mới khiến tôi thấy được nhiều điều mà trước giờ chưa bao giờ thấy.
Mỗi chuyến đi đều chứa đựng đằng sau những câu chuyện mà một hai lời có lẽ là không bao giờ đủ để nói hết được. Chuyến đi có thể kết thúc nhưng những kỉ niệm thì sẽ còn sống mãi trong tâm trí để rồi mỗi khi chạm đến là như một lần tiếng chuông lòng lại ngân nga. Có đi ta mới thấu hết vẻ đẹp trong cuộc sống này, mới cảm được cái tình của dân gian. Nhớ có mẩu chuyện nhỏ cho trẻ thơ tên là “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”. Trong đó có một câu nghe mà thấm ruột gan vô cùng :”Yêu thương một người giống mình là một điều dễ dàng, nhưng để yêu thương một người khác biệt với mình thì đó là một điều khó hơn rất nhiều”. Thiết nghĩ chính từ những tình thương yêu không màng máu mủ ruột rà, quốc tịch, tôn giáo, màu da đó mà chúng ta có cái cớ để sống và trưởng thành theo một cách đẹp đẽ hơn.