Đà Lạt tháng 10- xứ sở mù sương của cao nguyên Lâm Đồng

Đà Lạt tháng 10- xứ sở mù sương của cao nguyên Lâm Đồng

Đà Lạt luôn được mệnh danh là thành phố của sương mù. Không nơi đâu trên đất nước hình chữ S này, sương bạt ngàn như thế, quanh năm như thế, triền miên như thế. Sáng sớm và có khi cả chiều tối, sương giăng khắp chốn, tạo cho cảnh vật một màn hư ảo.

Sương Đà lạt không buốt giá, không rét mướt như sương Sapa, sương Đà Lạt hoà trong nắng sớm. Vào những tinh mơ, sương Đà Lạt nhẹ nhàng , bềnh bồng như một tấm khăn choàng lớn quấn quanh đỉnh Lang Biang còn đang ngái ngủ. Sương Đà Lạt êm ái, mơ hồ, giống như làn khói mờ mịt lan tỏa trên mặt Hồ Xuân Hương. Trên những đồi thông nở đầy hoa bất tử, hoa Panceé dại khờ, sương như dẫn hồn người vào một giấc mơ êm đềm, dịu ngọt.

Cũng trong làn sương đó, trong không khí lành lạnh, người lữ khách với ly cà phê chầm chậm rơi, bỗng thơm lừng khắp căn quán gỗ lưng chừng đồi. Hương thơm đậm đà quyến rũ, lẫn quất, không tan đi. Sương đã khiến du khách không chỉ uống thứ cà phê đen sánh mà còn như uống cả mùi hương, uống cả cảm xúc tích tụ cả đất trời trong ngần và bình yên của buổi sáng.

Sương Đà Lạt giống như một đặc ân của đất trời, chỉ cần phủ nhẹ lên vạn vật thì mọi thứ có một màu sắc bí ẩn. Khi những đôi tình nhân dạo bước quanh Hồ Xuân Hương, sương cũng đã toả giăng phủ mênh mông. Qua màn sương, Trăng Đà Lạt dường như thật to, thật gần gũi, mềm mại và thật êm đềm lãng mạn. Tưởng như có thể kiễng chân mà hái được trăng cho riêng mình.

Tiếng dế gáy, tiếng côn trùng như xa xôi, mơ hồ, khắc khoải. Dưới tàn thông rì rào gió thoảng, tiếng con chim đêm gọi bầy tha thiết, bơ vơ. Với bao cảm xúc lắng động, bước chân ai đó chậm hơn, bàn tay nắm bàn tay chặt hơn và ngôn ngữ trái tim dường như rõ ràng hơn. Bất chợt, mùi hương ngọc lan nhà ai lan tỏa, da diết, nồng nàn hơn bao giờ hết.Người lữ khách của đêm thảng thốt nhận ra rằng khoảng khắc này có thể in dấu trong ký ức của mình, hôm nay và mãi mãi về sau.

Đứng giữa đồi chè xanh mơn mởn, đón từng đợt sương bay mới cảm nhận hết được sự ảo diệu của cảnh vật trong màn sương mù. Sương phủ kín ngọn đồi bao la, che lấp cả màu xanh của lá chè non, chỉ còn lại một màu trắng đục mờ. Mỗi lần gió thổi qua là cảnh vật lại thay đổi. Sương chầm chậm trôi theo từng cơn gió, chớp mắt một cái, lại thấy khung cảnh thiên nhiên thấp thoáng ẩn hiện sau màn sương mỏng.

Những ngày cuối thu, hồ Tuyền Lâm luôn phủ một màn sương mờ, có khi là đã trôi ngang chân núi, có lúc lại phủ bóng xuống mặt hồ trong xanh. Ngồi trên bờ cỏ êm mượt, hướng mắt nhìn ngang mặt hồ, cứ ngỡ như đang lạc vào chốn thần tiên, bồng lai tiên cảnh nơi cõi trần. Có sương mù, Đà Lạt mới trở lại “nguyên vẹn hình hài” với vẻ cô quạnh, tĩnh mịch và mang một nỗi buồn man mác khó gọi tên. Cái lạnh đầu đông tuy không se sắt, lạnh buốt đến tận sương nhưng cũng đủ khiến người co ro trong lớp áo ấm. Lang thang bờ hồ chiều muộn, thành phố vừa lên đèn, sương cũng giăng trắng cả mặt hồ.
 

Lững thững đi ngược dốc lên khu chợ, thả từng hơi thở khói lạnh, mặc cho “sương ăn” vào làn da, làn môi khô rốc, bám vào sợi tóc mai ướt đẫm. Còn gì tuyệt vời hơn khi cả ngày được sương mù cao nguyên quấn quanh mình và dạo chơi cùng sương.